清風(fēng)

詞語(yǔ)解釋
清風(fēng)[ qīng fēng ]
⒈ ?清涼的風(fēng)。
例清風(fēng)徐來(lái)。
清風(fēng)明月。
英cool breeze;
引證解釋
⒈ ?清微的風(fēng);清涼的風(fēng)。
引《詩(shī)·大雅·烝民》:“吉甫 作誦,穆如清風(fēng)。”
毛 傳:“清微之風(fēng),化養(yǎng)萬(wàn)物者也。”
唐 杜甫 《四松》詩(shī):“清風(fēng)為我起,灑面若微霜。”
清 沉復(fù) 《浮生六記·閨房記樂(lè)》:“八窗盡落,清風(fēng)徐來(lái),紈扇羅衫,剖瓜解暑。”
瞿秋白 《赤都心史》十三:“清風(fēng)朗日的春早, 莫斯科 天色已經(jīng)非常和快。”
⒉ ?清惠的風(fēng)化。
引《文選·張衡<東京賦>》:“清風(fēng)協(xié)於玄德,淳化通於自然。”
薛綜 注:“清惠之風(fēng),同於天德。”
晉 夏侯湛 《三國(guó)名臣序贊》:“喪亂備矣,勝涂未隆,先生標(biāo)之,振起清風(fēng)。”
宋 蘇轍 《賀致政曾太傅啟》:“出同憂患,措國(guó)步於安寧;歸共優(yōu)游,播清風(fēng)於長(zhǎng)久。”
⒊ ?高潔的品格。
引南朝 梁 劉勰 《文心雕龍·誄碑》:“標(biāo)序盛德,必見(jiàn)清風(fēng)之華。”
明 李贄 《豫約·感慨平生》:“夫 陶公 清風(fēng)千古,余又何人,敢稱庶幾。”
清 唐孫華 《合肥謁包孝肅祠》詩(shī):“高原遺廟鬱嵯峨,待制清風(fēng)久不磨。”
國(guó)語(yǔ)辭典
清風(fēng)[ qīng fēng ]
⒈ ?清微、涼爽的風(fēng)。
引《三國(guó)演義·第一回》:「老人曰:『吾乃南華老仙也。』言訖,化陣清風(fēng)而去。」
《浮生六記·卷一·閨房記樂(lè)》:「舟窗盡落,清風(fēng)徐來(lái),紈扇羅衫,剖瓜解暑。」
⒉ ?清新高潔的風(fēng)格、品格。
引《文選·張衡·東京賦》:「清風(fēng)協(xié)于玄德,淳化通于自然。」
元·關(guān)漢卿《蝴蝶夢(mèng)·第二折》:「我扶立當(dāng)今圣明主,欲播清風(fēng)千萬(wàn)古。」
分字解釋
※ "清風(fēng)"的意思解釋、清風(fēng)是什么意思由查信息漢語(yǔ)詞典查詞提供。
相關(guān)詞語(yǔ)
- qīng qīng chǔ chǔ清清楚楚
- yú fēng yí wén余風(fēng)遺文
- fēng gé風(fēng)格
- bù zhèng zhī fēng不正之風(fēng)
- fēng yī風(fēng)衣
- qīng xǐ清洗
- fēng qíng風(fēng)情
- yuán qīng liú qīng源清流清
- chūn fēng春風(fēng)
- qīng chú清除
- chūn fēng fèng rén春風(fēng)風(fēng)人
- yí fēng yí zé遺風(fēng)遺澤
- yáng liǔ fēng楊柳風(fēng)
- zì mìng qīng gāo自命清高
- zuì dōng fēng醉東風(fēng)
- qīng xī清晰
- fēng chuī cǎo dòng風(fēng)吹草動(dòng)
- fēng guāng風(fēng)光
- xīng fēng zuò làng興風(fēng)作浪
- chá qīng查清
- yì fēng義風(fēng)
- qīng dàn清淡
- bō cǎo zhān fēng撥草瞻風(fēng)
- qīng dōng líng清東陵
- qīng chá清查
- qīng chǔ清楚
- qīng lǐ清理
- fēng dù piān piān風(fēng)度翩翩
- fēng tú rén qíng風(fēng)土人情
- bā jié fēng八節(jié)風(fēng)
- qīng píng yuè清平樂(lè)
- fēng xiǎn風(fēng)險(xiǎn)